Một thoáng Nông Lâm Súc
Một thoáng Cần Thơ
MỘT THOÁNG CẦN THƠ
*Bùi Tho
Đây là lần thứ 5 tôi đến Cần Thơ
Ngoại trừ lần thực tập sư phạm kéo dài gần một tháng mà bây giờ cố nhớ vẫn không làm sao nhớ được, chỉ nhớ là ngày đó cùng thực tập với Nguyễn Trung Bình anh ta đã đem tôi về ở chung nhà người bà con trong mộthẽm ở đường Phan Thanh Giản ? mang máng là một gia đình cựu công chức thời thuộc địa bởi vì các con trong nhà đềuđặt tên Tây. Tất cả các cuộc thăm viếng thành phố này đều nằm trong những vụ việc liênquan đến Nông Lâm Súc
Lần 1 đang học Sư phạm đi du sát một trại sản xuất chăn nuôi ở Cái Răng, lần 2 thực tập tại trường NLS Cần Thơ,lần 3 do Từ văn Trường bạn học NLS Bảo lộc 1963 hiện định cư ở Brisbans Australia về nước tổ chức thăm các bạn bè qua các địadanh Mỹ tho,Cai lậy,Vĩnh long,Trà Vinh ,Cần thơ ., lần 4 do tập thể học viên Thủy lâm Bảo lộc 7275 trong chương trình đi tìm đồng đội về thăm Huỳnh Hoàng Ánh và Phan Tấn Hưng cùng thăm cầu Cần Thơ vừa khánh thành
Và Lần này cũng từ người bạn học ở Châu Đại Dương về rủ tôi và Thân Trọng Lộc về dự đám cưới con Trần Xuân Thành.
Để khỏi tốn thời gian ,chúng tôi quyết định khởi hành từ Bảo Lộc lúc 22 giờ ngày 14-10 và ngủ đêm trên xe để khoảng năm,sáu giờ sáng ngày 15 là đến Cần Thơ, dự tính sẽcó thời gian dài thăm viếng xứ gạo trắng nước trong,cái xứ mệnh danh là Tây Đô này…Cần Thơ bây giờ có chiếc Cầu treo,có khu du lịch sân vườn Mỹ Khánh, khu du lịch sinh thái Phù Sa có bạnbè đồng nghiệp và cả học viên Thủy lâm của tôi …vì tiệc cưới tổ chức tại nhà Hàng Cửu Long vào buổi chiều, cónghĩa là chúng tôi có nhiều thời gian….Chưa đến năm giờ bến xe Cần Thơ đã vô cùng rộn rịp vậy mà thành phố còn đang êm giấc ,cũng may có quán Cà phê mở sớm làm chỗ dừng nghỉ của đám khách phương xa này vì chủ nhân của tiệc cưới và cả khách sạn đã đặt phòng cũng không buồn nghe điện thoại.
Đành ngồi chờ,nhâm nhi mùi cà phê lạ và ngắm cảnh,nói thế vì cái đặc biệt ở đây là các quán cà phê thấy được đều đặt bàn và hướng ghế để khách ngồi nhìn ra đường vừa nhâm nhi cà phê nóng vừa nhìn cảnh con đường trước mặt,
Ở đó thấy được những chiếc gắn máy cũ kỹ mang chở cồng kềnh hàng hóa chạy vội vàng có lẽ cho kịp bày biện gian hàng nào ở chợ,
Ở đó thấy được vợ chồng già lui cui nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt cho hàng cơm tấm đánh thức cái bao tử đang cồn cào đòi ăn buổi sáng.
Ở đó thấy được một người tàn tật,mất một chân dù còn một chân nhưng không đi nạng phải di chuyển nhờ 2 chiếc đòn thấp luân chuyển bằng tay,lại đi được xe gắn máy dù là xe 3 bánh,cái đáng nhớ đáng trân trọng là anh ta làm nghề vá sửa xe ..có một nghề chân chính để sống…ở đó có những anh những chị cầm tập vé số xòe xòe rao số hên số dẹp..
Và có lẽ cái bắtmắt nhất là dáng vóc của các thiếu nữ trong trang phục thể thao vào giờ thể dục buổi sáng ở đó người ngắmchắc cũng mường tượng được những nét đẹp uyển chuyển qua cơ bắp ,đường cong được thể hiện qua dáng đi và cả cái bẻnlẻn,cái làm dáng của người đang đi biếtrằng có nhiều cặp mắt đang đổ dồn vào mình như những vị giám khảo của cuộc thihoa hậu với trang phục thể thao?,
Ở đó còn phải kể đến những ông những bà cũng đồ “Xì Bo” vừa đi vừa cố đạp mạnh chân,vẫy mạnh tay và thở mạnh như sau mỗi bước đi nhịp thở sẽ làm cho mỡ thịt trong mình tiêu đi một chút….để cho vòng bụng bớtđi vài phân…hay là làm cho cái máy xay của mình làm việc tốt hơn bởi trưa vàchiều nay có độ mới đang chờ ở một quánnhậu đồng quê hay một nhà hàng nào đó?....
Ở đó ,đặc biệt nhất là các chàng trai trẻ, lại hối hả,hồng hộc chạy như bị ma đuổi ?? trong cái khoảnh khắc lơ mơ làm tôi bổng nhớđến một cung đoạn thời gian vừa mới vụt qua …như chừng những chàng trai dũngmãnh này cố chạy theo những bóng hồng lúc nảy? tại sao các thiếu nữ khoan thai nhịp bước mà các chàng trai cố sức chạy mà vẫn không kịp sánh đôi?
Để mình nhớ mìnhngày xưa ,không biết ở trên đoạn đường nào của thành phố này cách đây hơn 40 năm khi nhìn thấy bóng áo dài nữ sinh trường Phan Thanh Giản, để nhớ đến MườiMột,Hélene,Kim Loan ba cái tên của chỉ có một người, được biết tên mà tôi chưa một lần hội ngộ Không hiểu ngườiấy có còn ở thành phố này ?
Rồi thì ánh nắng đã dọi vào các ngọn Sao để thấy rõ sắc tím của cây bằng lăng góc phố,ngày Cần Thơ bắt đầu nhớ lại những dự tínhtrước khi đi,thành phố này có những bạn bè …và tôi gọi ngay cho Phan Minh Đẫu người bạndạy với tôi ở Trung học Nông Lâm Súc Tây Ninh 1968-1970,cho Huỳnh hoàng Ánh Thủy Lâm 72-75….Nhưng Trần Xuân Thành chủ nhân tiệc cưới xuất hiện đãlàm đảo lộn mọi dự tính ,vì anh ta đãmời chúng tôi tham dự đoàn đi họ của nhà trai sang nhà gái để rước dâu và chỉ chịu cho tôi được tự do saumột thời bia rượu hoành tráng tại nhà hàng NK2 khi kim đồng hồi bấy giờ chỉ đúng 13 g 30.
Không nghỉ trưa tôi tức tốc liên lạc với PhanMinh Đẩu ngay vì năm ngoái đến Cần Thơ định tìm gặp anh thì anh lại ở Huế,nhớlại biết bao lần anh ta đã ghé nhà tôi ở Bảo Lộc khi có dịp đi ngang qua .Anhxe ôm vốn mới ra nghề kèm theo hướng dẫn địa chỉ nửa tên cũ nửa tên mới làm choanh ta rối lên, cuối cùng tôi đành ghé đợi tại trường Cao Đẳng Kinh TếCần Thơ để rồi có một chút chạnh lòngkhi anh Đẫu cho tôi biết sau cái bắt tay – Đây là trường Nông Lâm Súc Cần Thơđó!.tôi không nhớ gì hết dù biết rằng trên khuôn viên này tôi từng đi lại trongđợt thực tập,tôi nhớ đến Nguyễn Trung Bình cùng ban Thủy Lâm với tôi nay không còn nữa,nhớ bài học dưỡng ngư dànhcho các bạn học viên lớp đệ ngũ lúc đó,tôi nhớ có hướng dẫn thực hành nông trạivề việc dọn ao hồ nuôi cá,nhớ có vườn Thủy Lâm…nhớ thầy Nguyễn Hiền Lương màtôi quen gọi bằng anh vì anh ta là trưởng của gia Đình Phật Tử Minh Đức…Như đồng cảm với ý nghĩ tôi,anh Đẫu lên tiếng đây là hẽm số 9 dẫn vào khu nhà ở của Gs Nông lâm súc đây...trên đường đi có một khoảng hở của tường rào tôi thấy được dãy phòng học 2 tầng,làm tôi vui mừng lên tiếng, ồ dãy nhà học này tôi đãtừng đứng lớp đây,có bạn nào học lớp 8,;lớp 9 năm 1968 tại đây còn nhớ một ông giáo trẻ dạy dưỡng lâm,dưỡng ngư ngày ấy không nhỉ ?Theo hướng dẫn tôi gặp nhà Nguyễn Trọng Hiền đầu tiên.Hiền và tôi cùng lên giảng dạy NLS Tây Ninh 1968-1970,Hiền đã chụp cho tôi bộ ảnh cưới mà bây giờ tôi còn lưu giữ,Chúng tôi rủ nhau quanhà anh Đẩu được gặp bà cụ thân sinh và chị Đẫu,chị Đẫu đã chuẫn bị trà nước vàtrái cây,chị là cháu của chú Tư chủ nhà mà thời gian ở Long Hoa ,Tây Ninh tôi ởtrọ.và ăn cơm tháng,Anh Đẫu là người Huế vào giảng dạy NLS Tây Ninh từ 1966 sau chuyển về NLS Huế đến1983 lại chuyển vào Cần Thơ vẫn còn đang trên bục giảng.Tôi còn được gặp anh Vũ Hữu Nghị, Nguyễn Văn Mừng xuất thân từ NLS Cần Thơ cùng học sư phạm Như vậy chúng tôi người Bảo lộc,người Huế,người Cần Thơ…đã nhờ ngành Giáo Dục Nông LâmSúc gắn kết lại.. Anh em tay bắt mặt mừng ,bao năm rồi mới gặp ,các anh cố nằn nì tôi ở chơi vài ngày chí ít thì chiều nay ngồi với nhau tâm sự làm đôi ve rồi mới về. Nhưng hơn 3 giờ thì điện thoại của Thân Trọng Lộc đã réo ,gọi về nhanh để họp lớp vì nhóm Sài gòn đã đến,đó là nhóm anh em học Nông Lâm Súc Bảo Lộc 1963-1966 của chúng tôi. đành phải giã từ các bạn,hẹn một dịp khác.
Lần đến Cần Thơ kỳ này dự đám cưới ,gặp bạn đồng môn,gặp bạn đồng sư, quá mặn nồng cái tình Nông Lâm Súc rồi,
Và không biết tự lúc nào việc làm tự nhiên của tôi mỗi khi đến một vùng đất lạ là mở quyển kỷ yếu NLS ra tra cứu xem nơi ấy có anh em mình không?
Nếu có thì cuộc đi sẽ thi vị hơn ,háo hức hơn vì nơi ấy có Người Nông Lâm Súc của Mình
Bùi Tho
Bến đỗ cuối cuộc đời
Biết rằng rồi ai cũng đến …Số phận chăng! “Biết mình sai lầm, thì tiếng kẻng báo đến giờ nộp bài sắp đỗ”, đâu còn thời gian để mà sửa sai, bạn tôi nói bằng một giọng thâm trầm chịu đựng. Đối với người khác có thể nói rằng: “Mọi việc có thể làm lại từ đầu, trừ cái chết”. Nhưng Huỳnh Công Hiệp thì không thể..! Với nhiều chứng bệnh đã ngăn trở việc phẩu thuật cột sống của anh nên đành sống để, thác mang theo.
Anh Nguyễn Quốc Nam hỏi thăm Hiệp sức khỏe hiện nay thế nào?, bằng giọng trầm đục, Hiệp nói: Hai cái chân nay tê mõi tùm lum, đi phải nhấc từng bước, lê chân chậm chạp, hai cánh tay cũng thế, cầm nắm không chắc, dỡ không lên được cao. NH đến thăm Hiệp vào buổi sáng trời mưa giăng mờ trời, tiết trời lạnh lẽo làm chứng đau nhức càng tăng. Nhìn bạn, mà chỉ biết nhìn, xót xa đến mấy cũng đành chịu thôi. Điều có thể làm được là thăm viếng nhau, gọi điện thoại để nói lên lời tâm sự. Nếu còn trả lời, có nghĩa là chúng mình chưa mất nó.
Lần này đi công tác về tỉnh nhà, vì muốn thăm bạn nên Ngọc Huệ đi xe Honda. Từ Sài gòn đến ngã ba Đất sét rẽ vào độ 6km, đến chợ Suối Ông Hùng. Chờ Hiệp, khi thấy Hiệp đến…nó nhìn NH bằng đôi mắt đượm buồn mang màu ký ức, thêm một chút thời gian, nó chậm rãi nói: Đi đường cẩn thận, nhớ mang theo áo mưa vì trời lúc này hay mưa bất chợt lắm. NH nghĩ, có lẽ là không biết phải nói gì khi Hiệp thấy người bạn gái năm xưa, người con gái của hơn 38 năm về trước.
Bổng chốc nhớ lại, cách đây 38 năm, NH truy tìm thủ phạm đã viết bốn câu thơ chiếm muốn hết vách tường phía ngoài lớp học. Thời đó, cũng nghi là hắn, nhưng rất ghét hắn và không khi nào nói chuyện. Cho đến ngày ra trường năm 1974, biệt tăm biệt tích. Rồi cách nay hơn 10 năm, gặp lại Hiệp tại nhà của Mai Văn Tài ở huyện Tân Châu (Tây ninh). Tài bảo đây là Ngọc Huệ. Hiệp không tin. Tài nói cách nào cũng nhất quyết không tin, lúc sau. Bổng dưng Hiệp phấn chấn nói lớn: Đâu đâu, lại đây rồi xoay lưng lại đi để tui nhìn dáng đi xem. Tài cùng NH phá lên cười nhưng Hiệp thì nghiêm túc như sắp sửa bắt gặp điều gì đã mất. NH cũng làm theo lời, và… nó la lớn, đồng thời vỗ tay thật to “đúng rồi”, đây là NH. Hóa ra ngày còn ngồi chung lớp. NH ngồi bàn đầu, Hiệp ngồi bàn gần cuối lớp, chỉ nhìn nàng từ phía sau, nên giờ phải nhìn dáng đi mới nhận ra.
Sự hiên ngang, sức lực cường tráng của một người con trai năng động nay đã mất hẳn. Vì hoàn cảnh kinh tế, và lý do gia đình Hiệp đã để bệnh chồng bệnh, đến khi có sự thúc giục của bạn bè , lời hứa từ một hội từ thiện và Hiệp đã nhờ Nguyễn Văn Tấn đưa đi khám bệnh thì bác sĩ bảo rất khó điều trị khỏi..! Xót xa cho một kiếp người từng tung hoành, bôn ba suốt thời tuổi trẻ, nay sống với người em gái nơi vùng sâu vùng xa của huyện Dương Minh Châu cô đơn khi bóng chiều của cuộc đời dần đến...Hy vọng các bạn khóa 3 sẽ đến với Hiệp trong những phút giây nầy.
NGỌC HUỆ
Cô Trương Thị Tý phát biểu
Đây là hình ảnh ghi được trong kì Họp mặt lần thứ 12 Cựu học sinh Nông Lâm Súc Tây Ninh.Cô Tý từ Miền Tây lên dự.Ngày xưa cô dạy chúng tôi thời lớp tám ngoài khu Tầm Tang - Bến Kéo,cô có dự họp đôi ba lần nhưng lần nầy thì lên phát biểu tâm sự nói chuyện kỉ niệm thời Nông Lâm Súc rất nhiều,tiếc rằng chưa có điều kiện ghi âm lần phát biểu nầy của cô.Chỉ chụp được một pô hình làm kỉ niệm mà thôi...

Nhớ Võ Văn Thắt
Khoảng đầu năm 2010 trong một chuyến về thăm Võ
Văn Thắt ở Xã Bình Thạnh Huyện Trảng Bàng Tây Ninh, lại được tin có Lê Phước
Lộc Khóa 1 NLSTN ở Mỹ về nên cả bọn nhập lại đến Khẩu Mộc Bài- Tây Ninh tham
quan và có Trịnh Kim Hồng khóa 2 NLSTN hiện làm việc tại Siêu Thị Mộc Bài
,nghinh tiếp nên có một cuộc hội ngộ thật vui nơi vùng biên giới.
Đây là ảnh chụp lưu niệm tại Mộc Bài ( Từ trái sang)
- Trương Quang Lộc, Trịnh Kim Hồng, Nguyễn Văn Điệp, Lê Phước Lộc, Võ
Văn Thắt ( bìa phải)
Nhìn lại ảnh nầy thoáng ngậm ngùi vì bây giờ Võ Văn Thắt đã ra đi về cõi
vĩnh hằng.

Thầy trò đi ngao du...
Ngày 19 - 7 - 2008 Thầy Nguyễn Văn Nhơn và các học viên khóa 1 Nông Lâm Súc Tây
Ninh có tổ chức một chuyến đi về miền Tây vừa thăm viếng Thầy Cô và bạn bè, vừa
là một chuyến đi dã ngoại rất thú vi. Đây là một trong những bức ảnh được chụp
làm kỷ niệm trước lăng Thoại Ngọc Hầu - Núi Sam -Châu Đốc.
Từ phải sang:Thầy Nguyễn Văn Nhơn, Nguyễn Văn Huynh, Trương Quang Lộc,
Nguyễn Văn Tạo, Phạm Thiện Hiền, Hà Thế Mạnh, Nguyễn Quốc Nam, Nguyễn Công An,
Nguyễn Văn Quản.
Thả hồn theo tiếng nhạc
Đây là hình ảnh ghi lại cuộc Hội ngộ bất ngờ giữa Cựu học sinh NLS Tây Ninh và các giáo viên NLS Bảo Lộc trong đó có cô Xuân Liễu ( mới về nước ) và thầy Bùi Tho...Cuộc giao lưu đơn giản nhưng ấm tình được tổ chức tại một quán ăn dưới chân cầu Gò Dầu ( tháng 3/2011) .Ngay trong buổi tiệc anh em đã trổ tài văn nghệ với những bài hát gợi nhớ một thời kỉ niệm....
( trong hình:Anh Cương ( ông xã cô Liễu - Quốc Nam đang hát - Nguyễn Văn Điệp thả hồn theo tiếng nhạc )